Em Dám Quên Tôi
Phan_8
Cảnh Gia Trí đau lòng nhìn em gái rồi đỡ cô đi vào một quán cơm ở bên đường.Lý Ái Lâm nhanh nhẹn mở thực đơn, sau khi gọi một vài món ăn gia đình, Cảnh Gia Trí mới nói : “Anh và chị dâu đang được nghỉ phép, tới thành phố A tham quan một chút, nhân tiện đến gặp em và em rể.Anh và chị dâu đều đang đói bụng, trước tiên ăn một chút đồ để lót dạ đã, tối nay em gọi Đồng Hiểu Lượng đến rồi cùng nhau đi làm vài chén, thế nào?”
Cảnh Giai Tuệ nghe xong mới biết là anh trai cô chưa hề biết gì về chuyện cô đã chia tay với Đồng Hiểu Lượng.Nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh, cô có chút do dự, một lúc lâu sau mới nói : “Anh, em và Đồng Hiểu Lượng đã chia tay rồi, hiện tại không thể gặp nhau được…”
Cảnh Giai Trí nghe xong đứng bật dậy, suýt nữa thì làm vỡ bát : “Ai nói lời chia tay trước?”
Sau khi biết đó là Cảnh Giai Tuệ, Cảnh Gia Trí mới nói : “Em gái ngốc ơi, đầu của em có phải bị nước tràn vào rồi không? Bạn trai có điều kiện tốt như vậy còn không cần, rốt cục thì em muốn tìm người như thế nào hả?”
Lý Ái Lâm ở bên cạnh cũng nói theo : “Đúng vậy, Tuệ Tuệ à, em phải suy nghĩ cho thật kỹ.Trong tình yêu có khi nào lại không xảy ra mâu thuẫn cãi vã, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà đòi chia tay, sau này chắc chắn em sẽ hối hận!”
Cảnh Gia Trí cầm lấy điện thoại của Cảnh Giai Tuệ đang đặt trên bàn ăn, mở ra tìm số điện thoại của Đồng Hiểu Lượng.
Cảnh Giai Tuệ nóng nảy muốn đoạt lại di động, nhưng không thể đấu lại được sức mạnh của anh trai.Mắt thấy anh đã nhấn phím gọi, Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết cuống quýt nói : “Anh, chú của Đồng Hiểu Lượng chính là Lý Nhiên!”
Lời vừa nói ra, Cảnh Gia Trí lập tức giật mình đánh rơi di động xuống đất.Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi dồn dập của Đồng Hiểu Lượng : “Alo, Tuệ Tuệ…” cho tới khi màn hình tối đen.
Cảnh Giai Tuệ cúi người xuống nhặt điện thoại lên, đưa mắt nhìn anh trai đang ngây ngẩn giống như vừa mới bị điện giật, bỗng cảm thấy ngực mình như bị đánh cho một quyền, khiến cho cô không thở nổi, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt của anh trai.
Sai lầm khi còn trẻ không thể xóa nhòa theo thời gian, vết sẹo ghê người còn lưu lại kia, làm cho người ta muốn quên đi mà không được.Vết thương ở chân anh trai, chính là minh chứng lớn nhất cho mối thù hận giữa anh và Đồng Nhiên.
Nhớ lại ngày trước, cô và Đồng Nhiên đã trải qua những tháng ngày vô cùng hạnh phúc, giống như đại đa số những cặp đôi yêu nhau.Nhưng nào ai biết được, đằng sau lớp vỏ bọc ngọt ngào như đường đó, lại chính là sự thật cay đắng khôn nguôi.
Khi sự nghiệp của Đồng Nhiên ngày một phát đạt, đàn em huynh đệ ngày càng nhiều, thì anh lại thường xuyên không về nhà vào ban đêm, hoặc nếu có về thì trên người lúc nào cũng mang theo mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa gay mũi.
Cái hương vị đó, cho dù có giặt đi giặt lại thì cũng không thể khử được mùi, ngửi vào cảm thấy vô cùng khó chịu.Thậm chí có mấy lần, cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Đồng Nhiên ôm gái trong quán bar, cùng với đồng bọn ngồi trên ghế lô uống rượu, cứ một chén lại một chén, khuôn mặt còn mơ mơ màng màng vì say.
Đó cũng là lần đầu tiên cô được nếm trải cảm giác bị phản bội, chỉ biết lao vào to tiếng chất vấn, đập vỡ mọi thứ để giải tỏa nỗi lòng.Đồng Nhiên lúc đầu còn kiên nhẫn giải thích với cô đó chỉ là xã giao thôi, nhưng dần dần số lần cãi vã ngày một tăng thêm, xung đột cũng ngày một lớn, lời nói tuôn ra cũng không có chút kiêng nể gì mà làm tổn thương lẫn nhau.
Cuối cùng Đồng Nhiên không thể chịu đựng nổi nữa, có một lần, cô ở trong quán bar không ngừng cãi lộn với Đồng Nhiên ngay trước mặt anh em bạn bè của hắn, vì thể diện nên hắn đã không kìm chế được mà tát cho cô một cái ngay trước mặt mọi người.
Đó là lần đầu tiên trong đời Cảnh Giai Tuệ bị đánh, từ nhỏ đến lớn cô luôn là một đứa con gái được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, đến quát mắng cũng không dám, sợ làm con gái sợ, thế nhưng một cái tát này, đâu chỉ đánh mất đi tự tôn của cô?
Sau đó, Cảnh Giai Tuệ rốt cục cũng đã tỉnh ngộ.
Cô phát hiện hóa ra từ trước đến nay cô vẫn luôn giấu mình trong mộng tưởng do chính cô tưởng tượng nên.Bất ngờ gặp gỡ một người đàn ông mạnh mẽ bụi bặm nơi đường phố, sau đó giống như trong các bộ phim thần tượng, cô yêu anh, cùng anh sống một cuộc sống khó khăn phức tạp, từng bước từng bước bị cuốnvòng xoáy tăm tối.
Cô hối hận, hối hận vì ngày trước cô đã yêu một cách mù quáng, yêu một cách cố chấp, thế nhưng…muốn dứt ra lại rất khó.Sau cái tát vang dội kia, cô quyết định quay lại trường học, nhưng lại bị người đàn ông kia giật lại hành lý, gắt gao ôm chặt rồi cuống quýt hôn lên môi cô.
Anh không ngừng thầm thì bên tai : “Anh xin lỗi, là do anh giận quá mất khôn, anh sai rồi…anh sẽ không bao giờ đánh em nữa.”
Nội tâm cứng rắn trong phút chốc lại trở nên mềm lại, cô đồng ý…Sau đó lại tiếp tục sống trong cảm giác đau khổ giày vò mỗi khi anh về trễ.
Nhưng sự tha thứ của cô cuối cùng cũng dẫn đến hậu quả xấu, khi cô trở về căn phòng trọ thì thấy đồ đạc trong nhà đã bị đập nát hết, mà anh trai người đang ở tạm trong nhà cũng phải chịu liên lụy, bị đánh cho trọng thương, ngã xuống trong vũng máu.Đến bệnh viện, bác sĩ nói gân chân của anh đã bị chém đứt, không bao giờ hồi phục như trước được nữa.
Ba mẹ cô nghe tin liền chạy tới, trông họ già đi rất nhiều, mẹ cô đau lòng, ước chừng khoảng một tháng cũng không thèm nói chuyện với cô lấy một câu.Cảnh Giai Tuệ không nhớ lúc đó mình đã khóc nhiều thế nào, cô thầm oán trách bản thân, cũng đem thứ tình yêu mục nát kia biến thành một cảm giác tội lỗi.Vì vết thương của anh trai, cô rốt cục hạ quyết tâm sẽ rời khỏi Đồng Nhiên, tạm nghỉ học một năm để về nhà chăm sóc anh trai cùng ba mẹ.
Cô thậm chí còn không nói một lời tạm biệt với Đồng Nhiên, chỉ để lại một bức thư trong căn nhà trọ đổ nát.Trong thư viết gì cô cũng đã quên, đại khái là những lời lẽ khiến hắn tổn thương, bằng không vì sao lần gặp lại này, lại khiến cho hắn giống như một oán phu, không ngừng tìm cô để phát tiết lửa giận?
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đều đã qua, nhưng có ai ngờ lúc này cô cư nhiên còn nhắc lại cái tên đó trước mặt anh trai, một cái tên cấm kỵ khiến cho lòng cô đau, đồng thời cũng chính là bóng ma đè nặng lên anh trai cô.
Cảnh Gia Trí hai tay run lên, cầm lấy cốc nước ực ực uống vào, khẽ híp mắt hỏi : “Hắn…hắn…sao có thể là chú của Đồng Hiểu Lượng được?”
Cảnh Giai Tuệ nói qua về tình hình của Đồng Nhiên, giọng điệu trào phúng nói : “Anh ta thăng tiến rất nhanh, có ai nghĩ được rằng, một tên con trai du côn vô lại ngày trước, nay đã trở thành một thương nhân tài giỏi cao quý trong giới kinh doanh…”
Còn chưa nói xong, Cảnh Gia Trí đã nhanh chóng giữ chặt tay cô : “Tuệ Tuệ…Em phải nghe anh, trăm ngàn lần đừng có dây dưa với hắn nữa.Cố gắng tránh đi thật xa, nghe rõ chưa?” Cảnh Giai Tuệ có thể cảm nhận được sức mạnh trên bàn tay anh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lạnh lẽo không còn chút hơi ấm.
Mà ánh mắt của anh trai, không thể nói là phẫn nộ, mà là sợ hãi thì đúng hơn.Cô cầm lấy tay anh, nói : “Anh, anh yên tâm đi, em sẽ không để cho người đàn ông này làm tổn thương anh và ba mẹ nữa.Em đã nói với giám đốc là ngày mai sẽ chuyển đi nơi khác, hoàn toàn tránh thật xa người này.”
Sau khi thấy Cảnh Giai Tuệ luôn miệng cam đoan, Cảnh Gia Trí cuối cùng mới bình tĩnh lại, nhưng đồ ăn trên bàn, ngoại trừ Lý Ái Lâm ra, hai anh em đều không có tâm trạng nào để thưởng thức.
Sau khi ăn xong, Cảnh Giai Tuệ còn muốn giữ anh trai và chị dâu lại, liền tìm một khách sạn để hai người ở mấy hôm.Nhưng Cảnh Gia Trí không hiểu vì sao lại cuống quýt kéo Lý Ái Lâm ra bến xe, nói muốn trở về nhà.
Cảnh Giai Tuệ nghĩ đến chuyện người đàn ông kia không biết khi nào sẽ xuất hiện, nên cũng không kiên trì giữ họ lại nữa, đành chạy ra máy ATM rút 2000 tệ rồi đưa cho chị dâu : “Em bây giờ đi lại không tiện nên không thể đi dạo phố cùng chị rồi.Chút tiền này chị hãy cầm lấy, thấy quần áo đẹp thì cứ việc mua, xem như là chút lòng thành của em đối với chị.”
Lý Ái Lâm từ chối vài lần, nhưng lại thấy thái độ kiên quyết của Cảnh Giai Tuệ nên đành mỉm cười tiếp nhận, sau đó dìu Cảnh Gia Trí đi vào nhà ga.
Nhìn bóng dáng của hai người, Lý Ái Lâm khá béo, mặc chiếc quần bó màu đen trông lại càng mập mạp hơn, mà Cảnh Gia Trí đi bên cạnh lại giống như một chiếc sào trúc, bước đi tập tễnh, đôi lúc hơi loạng choạng…Nếu chân của anh trai không bị thương…thì hiện tại, người chị dâu đang làm phục vụ trong một quán cơm ở quê này, chắc chắn sẽ không thể lọt được vào mắt xanh của anh trai cô.
Cảnh Giai Tuệ thở dài, quay người trở lại nhà Triệu Nhất Lỵ.Cô đã tan làm về nhà, đang ăn thịt bò khô, ngồi xổm trên ghế vui vẻ chơi trò vung quạt “Tú Tú”, đùa giỡn bản sao Mộ Dung phu nhân Trác Uyển Thanh.
“Lỵ Lỵ, mình muốn chuyển tới thành phố Thủy Nguyên.”
Triệu Nhất Lỵ sửng sốt, “Tú Tú” không kịp né tránh, bị đập chết trên đại điện.Cô cũng không để ý, hỏi : “Cậu tới đó làm gì? Nơi hoang vu hẻo lánh đó, nói là một thành phố vậy thôi, chứ thật ra cũng chỉ được coi là một thị trấn nhỏ.”
Cảnh Giai Tuệ nói ra quyết định của mình, Triệu Nhất Lỵ vẫn cảm thấy hơi do dự : “Sao lại vậy chứ? Cậu có công lớn trong công ty như vậy mà, bây giờ chỉ dùng một chén rượu là có thể tước đoạt quyền lực của cậu như vậy sao!”
Cảnh Giai Tuệ nghe xong cười một tiếng : “Chỉ cần cho mình đủ tháng tiền lương là được, nào dám hy vọng xa vời quyền lực gì chứ? Còn hơn là chỉ biết ngồi trong nhà! Anh trai cũng sắp lấy vợ rồi, trong nhà cũng không dư dả gì, có thể đỡ được phần nào hay phần đó!”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Cảnh Giai Tuệ vang lên, là số lạ, cô do dự một chút rồi mới nhấn nút nghe.
Trong điện thoại là tiếng của một người đàn ông, ngay tức thì cô chưa thể đoán ra được là ai, cuối cùng mới sửng sốt nhận ra, là Thượng Thiết gọi cho cô.
Trong điện thoại hắn chỉ lạnh lùng nói một câu : “Anh ấy đã bay tới thành phố A rồi.”
Chương 17
Cảnh Giai Tuệ không nghĩ là Thượng Thiết sẽ gọi điện tới nhắc nhở cô, nghĩ một lúc rồi nói lời cám ơn, bên kia lại không thấy có động tĩnh gì nữa.
Đợi đến lúc cô đang muốn đi ngủ thì hắn lại gửi tin nhắn đến : “Anh ấy rất tức giận, cô hãy cẩn thận.” khiến cho cô mất ngủ.
Ngày hôm sau, Cảnh Giai Tuệ nhờ Triệu Nhất Lỵ mua cho cô một cái điện thoại mới, sau đó xin chỉ thị của Dương tổng để chuẩn bị đi tới huyện Thủy Nguyên, nhưng Dương tổng lại bảo cô chờ một chút.
Lúc xuất phát, đi theo Dương tổng còn có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.Sau khi nghe Dương tổng giới thiệu, Cảnh Giai Tuệ mới biết người này tên là Dương Xán Sinh, là cháu ruột của Dương tổng.
Ý của Dương tổng là muốn Cảnh Giai Tuệ đi cùng Dương Xán Sinh, để cho anh ta học hỏi một số điều, nhưng Cảnh Giai Tuệ trong lòng hiểu rất rõ, dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, Dương tổng đương nhiên phải cho một người thân đi cùng để theo dõi.Song cô cũng không để tâm cho lắm, vui vẻ cười bắt chuyện với anh ta, sau đó hai người cùng nhau lên tàu khởi hành.
Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh đến huyện Thủy Nguyên nhận phòng khách sạn, thuê một chiếc xe tốn 400 đồng, hai người lái xe đi vòng quanh tham quan một hồi rồi mới trở về khách sạn.Cô và Dương Xán Sinh hẹn nhau sáng mai tám giờ có mặt ở nhà ăn, sau đó quay về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.
Vào phòng, Cảnh Giai Tuệ xem tin tức của địa phương, đọc báo quảng cáo, lên mạng tra tư liệu về huyện Thủy Nguyên, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, hai người tự mình ăn qua loa bữa sáng.Cảnh Giai Tuệ lấy báo ra, chỉ vào mấy chỗ cho thuê nhà máy mà tối qua cô đã chọn lựa nói cho Dương Xán Sinh.Dương Xán Sinh dựa theo địa chỉ ghi trong báo rồi lái xe đi.Trong một ngày, hai người đã đi tổng cộng bốn địa điểm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không ưng ý.Ở bên ngoài ăn cơm tối xong, trở lại khách sạn, Cảnh Giai Tuệ lập tức gọi điện thoại cho Dương tổng báo cáo tình hình.
“Dương tổng, huyện Thủy Nguyên có ba khu vực mới được mở rộng, một do nhà nước cấp, hai khu còn lại do tỉnh cấp.Khu được nhà nước cấp là khu công nghệ cao, trang thiết bị và diện tích đều rất tốt, còn có chính sách ưu đãi miễn giảm hai phần ba, nhưng giá cả khá đắt, 3000 mẫu là 20 triệu.Ngày mai tôi sẽ đi nơi khác thử xem.”
Dương tổng trong điện thoại cố gắng động viên Cảnh Giai Tuệ, nói không cần nóng vội, cứ từ từ mà xem xét.
Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh đi khắp các vùng trong thị xã Thủy Nguyên, thấy có nơi muốn cho thuê nhà xưởng thì lập tức đi vào hỏi han.Mỗi tối, Cảnh Giai Tuệ đều gọi cho Dương tổng để báo cáo tình hình trong ngày.
Dương tổng vừa mới nói chuyện với Cảnh Giai Tuệ xong thì nhận được điện thoại của cháu Dương Xán Sinh, hai chú cháu hàn huyên vài câu, Dương Xán Sinh lại thuận miệng nói : “Chú, Cảnh Giai Tuệ này không những chăm chỉ đi xem nhà xưởng, mà còn đi tìm nơi cung cấp nguyên vật liệu, nhưng lại không mua mà chỉ cùng với người ta nói chuyện phiếm.Có lúc đi qua chợ nông sản, lại cố ý khập khiễng bước xuống xe rồi đi dạo vài vòng, rất lãng phí thời gian, thật không hiểu cô ta nghĩ cái gì nữa.”
“Dương Xán Sinh, Giai Tuệ làm việc rất nghiêm túc, lại cẩn thận, sẽ không bao giờ tốn công sức vào những việc vô ích.Cháu nên cố gắng tiếp thu phương pháp làm việc của Cảnh Giai Tuệ, có chỗ nào không hiểu thì cứ việc hỏi.”
Hai ngày sau, Cảnh Giai Tuệ theo thường lệ báo cáo tình hình trong ngày, Dương Xán Sinh ở bên cạnh lắng nghe.
“Dương tổng, hai khu vực được mở rộng do tỉnh cấp, chi phí khoảng hơn 10 triệu.Trong đó khu nhà xưởng mới mở là do nhà nước đầu tư, nhưng nghe nói chính phủ đang nợ công trình rất nhiều tiền, nên nhà đầu tư không cho phép các công ty chuyển giao tiền cho chính phủ, hiện tại vụ việc này đang gây xôn xao dư luận.Chúng ta không hiểu rõ tình hình, nên tôi nghĩ không nên tùy tiện cố gắng mua lại khu vực này.Thị xã Thủy Nguyên còn có ba huyện nhỏ, tôi nghĩ vài ngày nữa sẽ đi xem thử.”
Dương Xán Sinh nghe xong rất kinh ngạc, không ngờ Cảnh Giai Tuệ lại tìm hiểu tin tức một cách kỹ càng như vậy, tuy mình luôn đi theo Cảnh Giai Tuệ, nhưng cũng không hiểu được vì sao cô ấy có thể biết chuyện chính phủ nợ tiền công trình? Thật ra những điều này Cảnh Giai Tuệ đã nghe được từ nơi cung cấp nguyên vật liệu, mà Dương Xán Sinh thì chỉ đi theo cô có một lần, các lần khác đều ngồi trong xe chờ, nên đương nhiên là không biết.
Dương tổng trong điện thoại chần chừ một chút : “Xuống huyện sao, có hẻo lánh quá không? Giao thông lại không thuận lợi lắm.”
“Dương tổng, ba cái huyện kia quả thật có hơi hẻo lánh, nơi gần nhất lái xe đến cũng phải mất hơn hai tiếng, xa hơn thì năm đến sáu tiếng.Nguyên nhân vì là nơi hoang vu, thiếu xí nghiệp, nên việc dựng các nhà xưởng hoặc thuê nhân công sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.Chúng ta có thể mua đất rồi tự xây dựng, như vậy sẽ đỡ hơn.Tôi đã nghe ngóng qua, khi xây chúng ta có thể sử dụng các tấm thép màu, vừa nhanh lại vừa rẻ, trong vòng một tháng là có thể xây dựng được một nhà xưởng tạm thời rồi.Về sau nếu không cần dùng tới nữa, chúng ta có thể thu các tấm thép về rồi chuyển sang nơi khác nếu cần.Khu vực các huyện có điều kiện kém, vì để thu hút các doanh nghiệp đến làm ăn, giá cả cũng sẽ được ưu đãi hơn rất nhiều.Về vấn đề giao thông, chẳng qua cũng chỉ mất thêm một chút chi phí vận chuyển mà thôi, tôi nghĩ công ty cũng nên xem xét việc tự mua xe và thuê tài xế riêng.”
Dương tổng vẫn cảm thấy hơi lo, nói : “Được, cô đến nơi đó xem thử, nếu thấy thích hợp thì báo cho tôi biết.”
Vài ngày sau, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại di chuyển tới ba huyện kia, cuối cùng đặt mục tiêu ở một khu đất thuộc huyện Cao Thuần, mười mẫu là một vạn.Trong lúc đó còn phát sinh thêm một vấn đề nhỏ, Huyện trưởng huyện Cao Thuần họ Lý, 40 tuổi, đeo kính, thoạt nhìn có vẻ tri thức, khi bàn bạc với Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh, thỉnh thoảng lại vụng trộm ngắm Cảnh Giai Tuệ, cô liếc sang thì hắn lại vội vàng nhìn qua nơi khác.
Có một lần ba người đang nói chuyện, giữa lúc đó Dương Xán Sinh lại đi toilet, Lý huyện trưởng đương nhiên nhân cơ hội này để làm quen, đầu tiên hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao chân bị thương, sau đó lại hỏi cô đã có bạn trai chưa, sao lại không biết quan tâm chăm sóc cho bạn gái vậy? Nếu là hắn thì hắn sẽ không bao giờ để cho người phụ nữ của mình bị thương.Kế đó lại than thở nói hồi còn trẻ năng động yêu đời thế nào, hiểu được tình yêu nhưng mọi chuyện lại không như ý, nghe mọi người giới thiệu rồi hồ đồ kết hôn, bây giờ hai vợ chồng đều không có chung tiếng nói, trong nhà lúc nào cũng vắng vẻ cô đơn.
Cảnh Giai Tuệ kể lại chuyện này cho Triệu Nhất Lỵ nghe khiến cô ấy không thể ngừng được cười : “Buồn cười chết mất, đại thúc thật là ngây thơ biến thái, còn dùng mấy chiêu tán gái cũ rích, ngay cả học sinh tiểu học cũng không thể chịu được.Ai, hồi trước xem phim mà nghe thấy mấy câu như vậy còn thấy cảm động, bây giờ ai mà nói với mình như vậy, đảm bảo mình sẽ nổi da gà ngay lập tức.Chỉ là một tên huyện trưởng mà cũng dám sử dụng quy tắc ngầm hả? Lần sau mà còn như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi cho vợ hắn đi, để cho nhà hắn nổi lên bão tuyết!” Cảnh Giai Tuệ cũng bị chọc cười, cảm thấy tâm tình tốt lên không ít.
Tạm biệt huyện trưởng, Cảnh Giai Tuệ không để cho hắn phải giả bộ thêm nữa, trực tiếp ám chỉ, cô có ý định sẽ bàn bạc lại với huyện, nếu huyện Cao Thuần không có ý định đầu tư thì bọn họ sẽ lập tức rời đi.
Có thể thành lập nhà máy, tạo cơ hội việc làm là một chiến tích rất lớn, huyện Cao Thuần xa xôi hẻo lánh, hiếm có doanh nghiệp nào đích thân đến khảo sát như vậy.Huyện trưởng nghe xong cũng có chút nóng nảy, rốt cục cũng phải đặt tâm tư riêng sang một bên, tích cực khuyên bảo Cảnh Giai Tuệ.
Sau khi thương lượng điều kiện với huyện trưởng Lý, Cảnh Giai Tuệ và Dương Xán Sinh lại trở về khách sạn, lấy Ipad ra, dùng facetime liên lạc với Dương tổng.
“Dương tổng, chúng tôi đã xem qua cả ba khu vực, về vấn đề ưu đãi giá đất, tôi cảm thấy huyện Cao Thuần là tốt nhất, giá chỉ còn một phần ba so với ban đầu, hơn nữa lại còn là đất ruộng.Chúng ta có thể xây dựng được một nhà xưởng lớn hơn mấy lần so với diện tích đất.”
“Tiểu Tuệ, cô làm rất tốt, khu vực này rất ổn.”
Dương tổng nghe xong lại nói với Dương Xán Sinh : “Dương Xán Sinh, hai ngày này hẹn huyện trưởng gặp mặt, tranh thủ thương lượng lại giá cả.”
“Chú, cháu biết rồi! Cháu nhất định sẽ thuyết phục được huyện trưởng ra giá thấp hơn!” Vừa nghe thấy có cơ hội nhận được tiền thưởng, Dương Xán Sinh trên mặt liền cười tươi như hoa, mấy ngày nay Cảnh Giai Tuệ đã tỏ ra nổi trội hơn hẳn, khiến hắn cảm thấy rất buồn bực, cuối cùng cũng có lúc được phát huy năng lực, đương nhiên là phải đồng ý ngay.
Cảnh Giai Tuệ không muốn gặp lại tên đàn ông chó má đó nữa, nơi mà mấy ngày trước cô gọi điện để đặt xe đã liên hệ lại, giờ phải đến đó để lấy xe, hai hôm sau mới có bảo hiểm và giấy phép.Dương Xán Sinh cũng thành công thu phục được huyện trưởng, giảm được hai triệu.
Dương tổng buổi chiều hôm đó đã bay tới nơi, sáng sớm hôm sau ba người cùng nhau đi đến thị trấn, Dương tổng ký hợp đồng với huyện trưởng Lý, giao 10 vạn tiền đặt cọc.Buổi tối huyện trưởng mời ba người đi ăn, Dương tổng và Dương Xán Sinh bị trút rượu, bước đi đã hơi loạng choạng, Cảnh Giai Tuệ luôn miệng từ chối, nhưng bị Dương tổng thầm nhắc nhở nên cũng uống không ít.
Tên huyện trưởng kia uống khá nhiều, sắc tâm bốn phía, trên bàn rượu vẫn luôn lôi kéo tay Cảnh Giai Tuệ.Nếu bình thường chắc chắn Dương tổng sẽ ngăn lại, nhưng hiện tại Dương tổng cũng đã mơ mơ màng màng đâu còn biết gì nữa.Cảnh Giai Tuệ cảm thấy rất ghê tởm, giả bộ cười cười rồi tìm cớ nói muốn đi toilet, rốt cục cũng tránh được bàn tay ẩm ướt của tên huyện trưởng, đứng dậy bước đi.
Tên kia lại xiêu xiêu vẹo vẹo muốn dìu cô đi, nếu không có Dương Xán Sinh kéo hắn lại uống rượu tiếp thì chắc là hắn sẽ hộ tống cô đến tận cửa toilet mất.
Nhà hàng này được bài trí rất đẹp, tầng hai là tầng dành riêng cho khách quý, bên cạnh là toilet được thiết kế rất sang trọng, đặc biệt dành cho khách quý sử dụng.Hiện tại trời đã tối, tầng hai trừ bọn họ ra, phía vách ngăn bên kia hình như cũng có người.
Khả năng cách âm giữa hai bên không được tốt lắm, Cảnh Giai Tuệ chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa chạm nhau, cũng không biết có phải những vị khách bên đó chỉ cúi đầu dùng cơm mà không nói tiếng nào hay không.
Đi tới trước cửa toilet, Cảnh Giai Tuệ đang muốn mở cửa bước vào thì đột nhiên có một người đứng phía sau nắm cổ cô kéo lại, miệng cũng bị nhét vào một thứ gì đó, hai tay bị khóa chặt ra đằng sau.
Bỗng nhiên bị đột kích khiến cho cô rợn tóc gáy, phản ứng đầu tiên của cô chính là, có phải Lý huyện trưởng đã chạy ra đây rồi không.
Nhưng chờ đến khi bị kéo vào toilet rồi nhìn vào gương, cô mới nhận ra, người đang đứng phía sau giữ chặt cô, chính là kẻ có nụ cười đáng sợ như ma quỷ, Đồng Nhiên.
“Dám hạ thuốc tôi, sau đó lại vội vã quay về bồi ba thằng uống rượu? Lão già cặn bã như vậy mà cô cũng có thể chịu được, không thấy khó ăn à? Dương tổng cho cô bao nhiêu tiền? Trừ khách bên ngoài ra, còn phải bồi cả ông chủ nữa có đúng không?”
Lực đạo của tay hắn trên cổ cô thật sự quá lớn, Cảnh Giai Tuệ cố gắng giãy dụa, nhưng sức mạnh của cô thật chẳng khác nào một con kiến.
Xuyên qua tấm gương, cô nhìn thấy Đồng Nhiên đang chầm chậm cởi váy của cô ra, chiếc váy bút chì tụt xuống mắt cá chân, lộ ra quần lót màu đen hoa văn bên trong.
“Đi ra ngoài công tác mà lại không mặc quần lót giấy?” Giọng điệu của Đồng Nhiên mang theo một chút tiếc nuối.
Chương 18
Tuy miệng bị chặn lại nên không thể kêu cứu, nhưng Cảnh Giai Tuệ vẫn cố gắng dùng cơ thể đập vào cửa toilet, hy vọng người bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng động mà chạy tới giải vậy giúp cô.
Nhưng sức lực của Đồng Nhiên rất lớn, chỉ cần một tay là có thể kẹp chặt được cô.
“Làm gì vậy? Muốn ra ngoài sao? Không phải cô vào đây để đi vệ sinh à? Vậy thì đi đi…” Nói xong hắn kéo quần lót của Cảnh Giai Tuệ ra, bắt cô phải ngồi xổm xuống.
Cảnh Giai Tuệ không nói được, chỉ có thể tức giận ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Trông thấy Cảnh Giai Tuệ hai mắt đỏ hoe, tâm tình của Đồng Nhiên trở nên rất tốt.
Vốn nghĩ rằng bản chất xấu xa của hắn chắc chắn sẽ không thay đổi được, nhưng ít nhất cũng nên chín chắn hơn một chút, mà lúc này hắn lại bắt cô phải đi tiểu trước mặt hắn, thật đúng là điên rồi!
Vừa rồi cô còn mới uống một chút bia, bụng hơi trướng, bây giờ lại ngồi xổm thế này, cho dù có tức giận đến mấy thì cũng không thể nhịn được bản năng của cơ thể, dòng nước cứ thế róc rách tuôn ra.
Người đàn ông kia vẫn chưa thấy thoả mãn, cười một cách xấu xa, đôi môi mỏng dán lên tai cô, nhẹ nhàng huýt sáo, thỉnh thoảng còn đưa lưỡi ra khẽ đùa giỡn lỗ tai cô, giống như một người bố khôi ngô dịu dàng đang dỗ dành một đứa bé sơ sinh vậy.
Trên người hắn là mùi nước hoa rất dễ ngửi, ngọn đèn vàng treo trên tường, rọi vào khuôn mặt hắn, tựa hồ làm mất đi vẻ tà ác, thay vào đó là một khôn mặt rất nhu hoà. Nhưng hết thảy đều là giả dối, phải tiếp xúc mới biết rằng người đàn ông này đáng sợ tàn nhẫn đến cỡ nào.
Trong gương hiện lên một hình ảnh vô cùng phóng đãng, cặp mông trắng nõn tuyệt đẹp thu hút ánh nhìn, đi kèm với tiếng nước chảy khiến cho người ta cảm thấy thẹn thùng. Chân của Cảnh Giai Tuệ tuy đã được bó thạch cao, nhưng vẫn không thể chống đỡ được cơ thể mình, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bờ ngực rắn chắc của người đàn ông kia. Cô không muốn để lộ ra sự xấu hổ của mình, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, cuối cùng lại không thể kiềm chế được mà rơi lệ.
Đồng Nhiên mỉm cười nhìn cô, một người phụ nữ bụng đầy tâm cơ, không bao giờ chịu bị khống chế, giờ đây nước mắt của cô đang không ngừng chảy xuống, làm ướt đẫm cặp lông mi dài, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay hắn…
Rốt cục, ác ma cũng đã cảm thấy thoả mãn với tiết mục làm nhục này, mở “lòng từ bi” đỡ cô dậy, dùng giấy ăn lau qua giúp cô, quần lót lại không thèm kéo lên mà trực tiếp cởi áo của mình ra rồi choàng quanh mông cô, sau đó khiêng cô lên vai rồi sải bước đi ra ngoài.
Cảnh Giai Tuệ cảm thấy máu đang dồn ngược lên đầu, bụng đè lên bả vai rắn chắc của Đồng Nhiên, vô cùng khó chịu, người đàn ông này đi về phía hành lang của nhà hàng, không chút do dự đá mạnh lên cánh cửa, sau đó đi cầu thang phụ ra bên ngoài.
Đồng Nhiên đã từng học võ Judo, khác với mọi người thường luyện tập trong võ quán, nơi mà hắn thực hành lại là những góc phố nhỏ, từng quyền giáng xuống một cách tàn nhẫn, xem ra hiện tại cũng không vì đã quen với việc hưởng thụ cuộc sống thượng lưu mà giảm nhẹ khả năng chiến đấu.
Đi xuống cầu thang phụ đã thấy xe của hắn đỗ đường, lái xe và vệ sĩ đều đang ngồi bên trong, vừa nhìn thấy Đồng Nhiên bước ra, vệ sĩ liền ngay lập tức chạy xuống mở cửa xe, Đồng Nhiên để Cảnh Giai Tuệ ngồi vào rồi cũng lên ngồi cạnh luôn.
Vào trong xe, Cảnh Giai Tuệ mới phát hiện ra còn có một người nữa đang ngồi đối diện, là Thượng Thiết với sắc mặt rất khó coi.
Khuôn mặt đẹp trai mang phong cách Hàn Quốc, giờ đây lại bị thâm tím một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khuôn mặt băng bó của hắn nhìn Cảnh Giai Tuệ trông cũng nhếch nhác không kém gì mình, cái áo đang được bọc bên dưới vì giãy dụa nên đã hơi xốc lên, lộ ra đôi chân trắng nõn tuyệt đẹp, mắt cá chân mảnh khảnh còn đang bị một chiếc quần lót đen quấn quanh, ám chỉ rằng phía sau chiếc áo vest kia, là một cảnh tượng rất nóng bỏng…
Đồng Nhiên phân phó vệ sĩ đi giải quyết tốt việc ở nhà hàng, đóng cửa xe lại, nhìn Cảnh Giai Tuệ vẫn còn đang muốn giãy dụa, lạnh lùng nói: “Muốn làm cho cái áo kia tụt xuống, rồi khoe thân cho Thượng Thiết nhìn thấy sao?”
Cảnh Giai Tuệ cũng cảm thấy cái áo đang buộc bên dưới hơi bị nới lỏng, đành ngồi im bất động, mặc cho người đàn ông kia kéo vào lòng. Đồng Nhiên khẽ cười, liếc qua Thượng Thiết vẫn đang chăm chú nhìn ra cửa sổ, bàn tay dày rộng sờ tới sờ lui giữa hai chân Cảnh Giai Tuệ, giống như đang đùa giỡn với chó mèo, tuỳ tiện mà xoa nắn.
Cảnh Giai Tuệ xấu hổ và giận dữ đến mức đầu muốn nổ tung ra, trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình. Mà Thượng Thiết tuy rằng mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn có thể liếc được những hành động không coi ai ra gì của Đồng Nhiên, cùng với người phụ nữ kia bởi vì bị kích thích mà đang cố gắng khép chặt đùi lại…
Thượng Thiết phiền chán rút một điếu thuốc rồi run tay đặt lên miệng, nhưng bật vài lần mà vẫn không thấy lên lửa.
“Dừng xe!” Hắn đột nhiên hô to với lái xe, khi xe dừng lại ở ven đường, hắn lại nói thêm một câu: “Tôi có việc gấp.” rồi vội vàng xuống xe, nhanh như chớp biến mất trong làn xe cộ.
Chương 19
Đồng Nhiên nhìn chằm chằm nơi tư mật của Cảnh Giai Tuệ, vì tức giận và thẹn thùng nên đang không ngừng run rẩy, đôi mắt sáng luôn trầm tĩnh kia cũng gắt gao nhắm chặt, hắn giơ ngón tay khẽ vuốt ve lên nơi mềm mại đó, hài lòng khi nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ khẽ giật mình.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian